Thái độ chống đối của cậu hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, Park Jimin ra sức khuyên nhủ.
Park JiminNào, đừng nóng mà, chỉ kiểm tra một lần thôi, nếu không có chuyện gì về sau không cần đi nữa
Min YoongiKhông cần anh quan tâm, cơ thể của tôi có ra làm sao tự tôi hiểu rõ nhất
Sau khi ăn hết nửa tô cháo, cơn thèm ăn đã mau chóng biến mất. Min Yoongi đặt tô cháo qua một bên, nói với người đang ngồi bên cạnh.
Min YoongiTôi ăn xong rồi, anh đi đi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi
Park Jimin đương nhiên sẽ không nghe lời, hắn giúp cậu cẩn thận đắp lại chăn.
Park JiminMấy ngày này em cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, khi nào kiểm tra tổng quát xong thì hẵng làm việc trở lại
Min YoongiCon mẹ nó Park Jimin, rốt cuộc anh có nghe hiểu lời tôi nói không hả?
Min Yoongi tức giận hất chăn ra, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn thẳng vào hắn đang mỉm cười vô tội.
Min YoongiTôi đã nói không đi là không đi, không kiểm tra gì hết
Park JiminĐược rồi, em đừng giận, anh biết rồi mà, em không muốn kiểm tra đúng không?
Park Jimin cởi giày rồi nhanh chân chui vào chăn nằm cùng cậu.
Min YoongiAnh phắn đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!
Lại một lần nữa bỏ ngoài tai những lời chửi mắng của cậu, Park Jimin nhanh chóng kéo cậu vào lòng, dỗ dành cậu như một đứa trẻ ba tuổi hay cãi lời người lớn.
Park JiminCục cưng ngoan, chịu khó kiểm tra một lần thôi, lỡ em có mệnh hệ gì anh sẽ đau lòng lắm
Min YoongiAnh… Buông ra coi!
Min Yoongi muốn dùng hết sức lực để đẩy người đàn ông to lớn đang ôm mình ra, thế nhưng thể lực của đối phương quá mạnh, có đẩy cỡ nào cũng không thể thoát nổi.
Park JiminCục cưng ngoan, đừng giận nữa mà
Park JiminNhưng em có biết không, mỗi lần em tức giận, hai má của em sẽ đỏ lên trông thật đáng yêu
Park Jimin mỉm cười ôm càng chặt, âu yếm thủ thỉ.
Park JiminEm như thế nào, anh cũng đều thích
Min Yoongi đang muốn nói gì đó để phản bác, nhưng chỉ thấy gương mặt của hắn ngày càng gần. Sự dịu dàng trong đôi mắt của đối phương ôn nhu như nước, từng nụ hôn nóng rực cố ý đáp xuống vầng trán, chân mày, khóe mắt, chóp mũi và phiến môi.
Chúng không hề mang theo chút ham muốn tình dục nào cả, đơn thuần chỉ muốn dành sự trân trọng cho người trước mặt mà thôi.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu được ngủ chung giường với hắn, nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông này thực sự khiến người khác an tâm.
Những ngày này, Park Jimin ở bên chăm lo cho Min Yoongi một bước cũng không muốn rời. Hắn còn sợ thức ăn dưới căn tin không hợp khẩu vị của cậu, luôn tự mình chuẩn bị làm này làm nọ rồi mới mang đến bệnh viện.
Min Yoongi ngoài miệng luôn phàn nàn hắn rỗi hơi không có chuyện gì để làm, thế nhưng bữa nào được ăn đồ hắn nấu tâm tình cậu cũng tốt lên không ít.
Có một lần Park Jimin xuống bếp, đang chiên cá vô ý bị dầu sôi bắn vào đầu ngón tay, may mắn được sơ cứu kịp thời cũng không để lại sẹo xấu xí. Đến lúc đi gặp Min Yoongi, hắn lo lắng chuyện hắn bị thương sẽ làm cậu cảm thấy áy náy, sợ sau này cậu sẽ không ăn đồ hắn nấu nữa, liền gỡ băng cá nhân đã được dán cẩn thận ra.
Thực ra nếu để ý kỹ thì cũng rất khó phát hiện được trên tay của hắn có vết bỏng.
Khi hắn đang soạn đồ ăn từ trong túi lên chiếc bàn nhỏ, Min Yoongi đã sớm phát hiện trên đầu ngón trỏ của hắn có một vết mờ hồng hồng, nhìn kiểu gì cũng giống vết bỏng.
Cả bữa ăn hôm đó tâm trí cậu cứ lơ đãng như người trên mây, ánh mắt không tự chủ len lén nhìn về phía đầu ngón trỏ của đối phương.
Mãi cho đến khi ăn xong, lúc hắn đang sắp xếp lại chén đũa bỏ vào trong túi, Min Yoongi mới giả vờ như vô tình hỏi.
Min YoongiTay… Đầu ngón trỏ của anh bị làm sao vậy?
Park Jimin nhanh chóng giấu bàn tay bị thương ra đằng sau lưng, nở một nụ cười an tâm.
Park JiminKhông bị sao hết
Park Jimin càng ra sức giấu diếm, ngược lại trong lòng cậu ngày càng khó chịu, như thể vết bỏng đó rõ ràng là vì mình mà có, giọng điệu của cậu trở nên giận dữ.
Min YoongiNếu không có gì tại sao phải giấu, tôi hỏi anh bây giờ có chịu đưa ra không hả?
Park JiminCục cưng đừng nóng, thực sự anh chẳng bị gì cả, chỉ là trong lúc nấu cơm không cẩn thận bị dầu bắn lên tay mà thôi
Park Jimin thu dọn xong chén đũa, thuận tay lấy đĩa cam ở trên bàn, đánh trống lảng hỏi cậu.
Park JiminNào, ăn cơm xong rồi, em có muốn ăn chút tráng miệng không?
Min YoongiDẹp đi, tôi không muốn ăn
Min Yoongi lòng rối như tơ vò, nằm quay lưng lại với hắn.
Park Jimin khẽ thở dài, đặt đĩa cam xuống, nhích về phía trước, ghé vào tai cậu hỏi.
Park JiminSao lại dỗi rồi?
Min YoongiKhông được nói chuyện với tôi
Ngay cả bản thân cậu cũng không hiểu mình đang giận dỗi vì điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa tức giận không ngừng bốc lên, không tài nào nhịn xuống được.
Park JiminRồi, rồi, anh biết rồi, vậy em cứ nghỉ ngơi đi
Giọng điệu của hắn dành cho cậu là vô cùng sủng nịch và yêu chiều, mặc kệ cậu có giận dỗi vô cớ, hắn cũng đều nhường nhịn hết mực.